Chia sẻ kinh nghiệm và cảm nhận đi bệnh viện ở ÚC


Đã 5 ngày kể từ khi phẫu thuật xong, không quá đau đớn về thể xác nhưng tinh thần đã bị ảnh huởng khá nhiều. Mấy ngày qua chi ăn, ngủ, đi vệ sinh và thi thoảng ra ngoài đi dạo nhờ sự cô vũ động viên tinh thần của Tuyền. Cũng không hiểu vì lý do gì mà mấy suy nghĩ tiêu cưc, bí bích và không có lối thoát cứ luẩn quẩn trong đầu. Hiện tại em cũng đã cảm thấy khá hơn nhưng chưa hẳn đã thực sự cảm thấy hoàn toàn thoải mái chắc một phần do hoocmon thay đổi và phải uống thuốc nội tiết để thay thế nên cơ thể cần có thời gian để thích nghi với viêc này. Thôi em không lan man với những cảm xúc mà chính em cũng không định nghĩa đuợc nữa, em chỉ cần nghĩ là mình đã rất may mắn khi bệnh đã đuợc chữa khỏi và giờ em ngồi đây trên thư viện của Kingcross chia sẻ về lần đi viện nơi xứ nguời, không có mẹ ở cạnh ra sao.

Em bi u Tuyến Giáp, một căn bệnh có thể chữa khỏi nhờ phẫu thuât. Truớc khi sang Úc em đã đi khám nhiều lần, theo bác sỹ thì em không phải làm phẫu thuật, chỉ cần uống thuốc và khám định kì để theo dõi. Cách đây hai tháng vào đúng đợt đầu bù tóc rối bận mải quay cuồng thì em thấy mình bi sut cân khá nhiều từ 46 xuống 43 và sau đó là 40. Mới đầu em chi nghĩ mình bi stress do công viêc và học tập, nhưng tính em cẩn trọng nên đã đi khám bác sỹ. Câu chuyên đi khám bác sỹ bắt đầu từ đây. Ở Úc buớc đầu tiên là bệnh nhân phải đăt lịch hẹn với bác sỹ gia đình hay còn gọi là GP( General practitioner) nói các triệu chứng và tình trạng cơ thể, không giống như ở Viêt Nam có bệnh hay muốn đi khám gì là đi vào thẳng bệnh viện. Phòng khám bác sỹ gia đình khá đơn sơ, không có nhiều máy móc tiên tiến hiện đại gì mấy, chắc căng lắm là có đến chiếc máy siêu âm thôi. Và ở Úc tốt nhất là gọi đến GP để hẹn lịch truớc đỡ tốn thời gian chờ đợi và cũng đỡ việc đến nhưng bác sỹ đã kín lịch phải về đợi lịch lần sau. 

Sau khi gặp đuợc GP rồi, em đuợc chỉ định siêu âm cổ và đi làm xét nghiệm máu. Em hơi cảm thấy phiền một chút là lấy máu một chỗ và siêu âm một chỗ, phải di chuyển hai nơi khá xa. Cả hai chỗ đều phải gọi điện truớc để đặt lịch, may mắn là sau khi gặp GP vào sáng sớm thứ 7 thì em gọi điện 2 nơi kia đều ok và em đến hai nơi làm 2 thứ trong một ngày thứ 7 đó luôn. Em khám xong là đi về chứ không phải ngồi đợi kết quả, tất cả hai kết quả đó đều sẽ gửi về bác sỹ GP trong vòng 1 tuần. Một tuần sau em lại gọi điện hẹn GP của em để đến đọc kết quả, bác sỹ nói kết quả thử máu này thì không cần uống thuốc, giờ chỉ cần chọc sinh thiết ( Biopsy) để xem có phải cancer hay không thôi. Lúc này em khá luỡng lự việc đi chọc hay không vì ở Viêt Nam em đã chọc rồi và hồi đó là kết quả lành, nhưng để yên tâm thì em đã quyết định gọi đến trung tâm Radiology hẹn làm Biopsy. Lại một lần nữa em phải đợi 1 tuần kết quả sẽ đuợc gửi về GP. Hôm đang ngồi ở truờng sau giờ học, buôn bán với đứa em chuyên dưa lê với chị ở truờng thì nhận đuợc cuộc gọi lỡ và thấy lời nhắn thoại của bác sỹ kêu đã có kết quả, em hồi hộp gọi lại luôn thì bác sỹ kêu đến gặp bác sỹ vì kết quả xấu. Nghe đến đây thôi là tim đập chân run, nguời bủn rủn, chán lản vô cùng vì biết chắc con đuờng phía truớc của mình không cách nào khác là phải mổ. 

Đến đây em xin tổng kết chi phí và thời gian khám ra kết quả cuối cùng thì em mất bao lâu:
3 Lần gặp GP: 150 đô Úc
1 lần xét nghiêm máu:  Bảo hiểm bảo lãnh
1 lần siêu âm -Ultrasound: 120 đô Úc
1 lần sinh thiết - Biopsy: 597 đô Úc
Tổng thời gian là 2 tuần/ $917 ~ tầm 15.5 triệu Việt Nam
Em đuơc bảo hiểm trả lại khoảng 80-85% nên cũng không đáng ngại lắm
=> ở Viêt Nam chậm nhất 1 ngày và chi phí căng là 2 triệu
Nhưng đi làm sinh thiết bên này rất kỹ và đúng y nhưng trong tài liệu y học huớng dẫn ( Giáo sư mổ đưa cho em về đọc để hiểu về bệnh) 
Lần đầu họ dùng 1 ống tiêm cho một chất vào khu vực khối u và sau đó lấy 4 lần ống tiêm khác để lấy dich ra ngoài, em đã đau mất 2 ngày. Trong khi đó ở Việt Nam bác sỹ dùng một ống tiêm hút dich 1 lần ra là xong như con kiến đốt xíu thôi.

Bây giờ là bắt đầu câu chuyện vào viện. Theo đúng quy trình thì GP sẽ giới thiệu đến specialist và em đuợc giới thiêu đến bác sỹ mổ ở Fairfield, nhưng may mắn là chị giám đốc bên chỗ công ty Tuyền mới có con vừa mổ cái này xong, chị mời em lên văn phòng nói chuyện, đông viên tinh thần và gọi cho cả con gái để nghe chia sẻ kinh nghiêm này kia. Chi ý gợi ý nên theo mổ bác sỹ mà con chị mới làm và cũng gần trên city nữa, tiên cho việc em đi lại. Sau khi nghe chị ý nói vậy, em đã đến bác GP mà con chị ý đã khám vì em không thể tự đi gặp specialist đuợc mà em phải có giấy giới thiệu của GP thì em mới có thể đến găp specialist.Bác sỹ GP này đã gọi điên thoại trực tiếp cho bác sỹ mổ để đăt lịch hẹn cho em, nhưng phòng khám bận nên bác sỹ vẫn chưa đăt đuợc, bác sỹ bảo cứ về đi, họ sẽ gọi lại cho em vì bác sỹ để lại lời nhắn rồi. Đang trên đuờng về thì có một giọng nữ thánh thót gọi cho em và hẹn em ngay thứ 2 tuần tới đến, và bảo em là yên tâm, we will fix it. Chắc biết mình tỏ vẻ lo lắng trong giọng nói nên cô an ủi. Hôm đến lịch gặp bác sỹ, em đến sớm cả tiếng nhưng họ vẫn nhận ra em bảo là Ms Do, trời ơi ở cái xứ này chả ai gọi em là Luyến đâu cả nhà ạ, chỉ có Ms Do với Ms Thi thôi =))) nhưng mà thôi thì nó cũng gắn gọn và dễ đọc em là em totally fine with these names. Lúc em đến thì cũng có 2 vợ chồng đặt lịch truớc em đến, bác sỹ kêu em là mày xem cô này đi cô ấy mới mổ đuợc 5 ngày thôi đó và cũng giống bệnh của mày nên cứ yên tâm đi nhé, rồi giới thiệu cô gái với em. Ôi họ thật sư thân thiết và biết trấn an lòng người. Bác sỹ giải thích cặn kẽ về các vấn đề xảy ra nếu mổ và nếu không mổ và khuyên em nên làm gì rồi đưa em tài liệu về bệnh này để mang về đọc ( thưc ra chỉ có 2 tờ A4 kin chữ thôi) và đây là quy định surgeon phải đưa cho bệnh nhân. 

Em đuơc hẹn mổ vào 18/12 và bác sỹ hỏi em là có medicare không, em bảo vì em là foreign student nên em không có medicare, em chỉ có cái private insurance em mua truớc khi sang đây thôi, em cũng show ra các quyền lợi em đuợc huởng từ bảo hiểm trên App của Allianz để bác sỹ biết. Bác sỹ bảo bảo hiểm của mày tốt có cover và yêu cầu cô trợ lý gọi điện cho Allianz để xác minh việc chi phí ca mổ em có đuợc cover hay không, nói chung là bác sỹ xử lý rất nhanh tất cả các thủ tục và nói với em là yên tâm bảo hiểm sẽ cover cho mày. Bác sỹ fix lich mổ và viết giấy hẹn cho em đúng ngày đến bệnh viện làm thủ tục. Mấy ngày chờ đợi, em đã nhân đuợc cuộc gọi của bệnh viện về việc hoàn thành thủ tục bảo hiểm các thứ, Cơ bàn là họ muốn có tờ bảo lãnh của bên bảo hiểm để em yên tâm. Cuối cùng thì bảo hiểm đã gửi thư bảo lãnh đến bệnh viện. 

Ngày 18/12 đã đến. Sáng sớm 6h30 em với Tuyền có mặt ở viện để chờ nhập. Thủ tuc nhập viện khá đơn gian, chỉ là điền 2 form và ký tên rồi họ chuyển em lên tầng trên. Lên tầng 2 thì em đuơc yeu cầu thay quần áo bệnh viện, năm chờ bác sỹ. 8h30 em đuơc đẩy giường vào trong và tam biệt Tuyền bên ngoài. Ôi vào trong các cô y ta ân cần giới thiệu tên này nọ, tiếp đó là các bác sỹ thưc hiện ca mổ lần luợt vào giới thiệu, rồi cuối cùng mới đến nhân vật chính bác sỹ Gluch. Mới nhìn thấy bác sỹ thôi là em đã chìm vào giấc ngủ rồi, ít nhất là cũng yên tâm có bác sỹ ở đó rồi. Trời ơi bệnh viên sạch đẹp, mát ruợi, không mùi cồn, không mùi thuốc, Tuyền bảo thôi ở đây chứ bác sỹ cho về sớm nóng lắm ở đây thích hơn. Đến tầm 12h thì em đuơc đưa ra phòng ngoài có gia đình đuợc vào thăm, em lúc đó mê man, nên em không thể mở mắt để nhìn xem có Tuyền ở đó không. Mổ xong em thực sư mệt lắm, nguời như đi muợn, mê man, quay cuồng, nghĩ lại bây giờ em vẫn thấy sợ. Ơ bênh viện, gia đình không phải chăm sóc gì cả, y tá họ làm hết từ viêc đi vệ sinh nặng hay nhe. Ăn uống bệnh viện có nguời mang tận giường, không phải mất công nguời nhà nấu nướng. Mà ở đây họ không có phòng yêu cầu hay phòng đăc biệt gì cả. Ai cũng chỉ nằm trên cái giường có bánh xe và đưa vào khu vực nghỉ ngơi, chỗ em năm có 4 nguời và đươc phân cách bởi rèm xanh nhìn rất sạch và gọn gàng. Toàn các cụ thôi có mỗi em trẻ nhất, mà khổ toàn các cụ bà, còn lại các cụ ông đến thăm chơi. Ở Bệnh viện họ chỉ cho nguời nhà vào từ 8h sáng đến 8h tối. Nên đêm 18, Tuyền phải về em sợ hãi vô cùng môt mình bơ vơ ở đây biết phải làm sao mà nguời còn đang rất đờ đẫn, nhưng cuối cùng thì cơn ác mộng cũng qua, đến tầm 5h sáng thì em đã thấy tỉnh táo em có thể tư đứng dây đi vào nhà vệ sinh, không cần các chi y tá giúp đỡ tại giuờng nữa. Thât nhanh chóng đến 10h sáng hôm sau thì em đuợc bác sỹ cho về. Thưc sự là giây phút em mong đợi nhất trong ngày. Sau khi kí giấy tờ xong xuôi, em xuống tầng 1 lấy thuốc và thẳng tiến đi về mà chả thấy ai đòi viện phí em cả.

Cùng căn bệnh này mà con em gái em nó mổ ở Viêt Nam, cùng ngày với em luôn giờ vẫn đang phải nằm viện, phải đeo túi dịch ở ổ và chưa nói rõ tiếng thì em đã ngồi đây gõ những giòng chữ này. Thấy mấy chi em kể, chi phí cũng len đến 20 triệu rồi và đó là nằm phòng yêu cầu 2 nguời 1 phòng chi phí 1tr2/1 ngày. Em thì đã ăn cơm như nguời bình thuờng mà nó thì uống nuớc cứ bị sặc, mấy ngày đầu không ăn đuợc gì vì ăn gì cũng sặc, nhìn thấy mà thuơng.

Bác sỹ mổ cho em giỏi lắm ạ, cuối hôm mổ xong truớc khi về bác qua giuờng bênh của em hỏi thăm bảo mày sẽ ổn thôi, không sao cả, sáng mai kiểm tra máu xong là sẽ đuơc cho về sớm thôi, yên tâm nhé. Tuyền nhìn thấy bác mà cứ xuýt xoa phong thái đĩnh đạc, ăn măc cavat sơ mi chỉnh tề nhìn rất chi là chất ngời ngời:
Đây là profile của bác ý

=> Bài học đầu tiên của em sau lần này là cả nhà luôn luôn phải có bảo hiểm y tế, thấy mình tiềm tàng nhiều bệnh thì mua gói bảo hiểm cao một chút. Trong tình huống của em, đợt sang đây em cũng không nghĩ là mình mua gói đắt tiền vì em nói với bên bán bảo hiểm là em mua gói rẻ nhất, nhưng nào họ bán cho em gói premium nên em mới đuợc cover nhiều như vậy. Đừng tiếc tiền mua bảo hiểm, mình có thể không mua áo quần hay giầy dép nhưng bảo hiểm thì không thể không có. Công dân Úc họ sinh ra đã có medicare rồi nên đi bệnh viện họ không phải mất tiền chỉ cần chìa cái thẻ medicare là xong hết và họ cũng không có phòng bì cho bác sỹ đâu, ai cũng đuợc chữa trị tận tình như ai hết. Em cũng hiểu ra một điều là vì ít bệnh nhân nên quy trình khám của họ hơi mất thời gian, chứ áp dụng quy trình của Úc về viet Nam thì nhiều nguời bệnh không đến luơt khám mất. Đi bệnh viện gì mà như đi thăm viện bảo tàng, nguời ra vào thưa thớt. Dịch vụ họ tốt nên có khi mổ cũng chỉ cần có mình mình đi cũng không có vấn đề gì. => Tóm lại sống văn minh là sống có bảo hiểm

=> Bài học thứ hai với em là dù có làm gì đi chăng nữa thì hãy quan tâm đến sức khoẻ bản thân và hãy nhạy cảm với cái biểu hiện của cơ thể. Phải đi khám sức khoẻ định kì ít nhất 1 lần 1 năm, không thì phải 2 lần 1 năm. Đối với phụ nữ ngoài mấy chức năng tim, gan, thận, phổi thì có 3 vi trí phải đuợc khám thuờng xuyên là cổ ( siêu âm cổ), ngực, và bộ phận phụ, đây là những bô phận rất dễ tìm thấy bệnh ở phụ nữ. Như chính em gái em, bình thuờng nó đâu có đau đớn gì ở cổ hay ngực gì đâu, nhưng sau khi em đi khám thấy có vấn đề thì nó cũng đi khám và thế là bị như em luôn.

=> Bài học thứ 3 là phải có chế đô tâp luyện cho cơ thể: tập thẻ duc, tập erobic, tập yoga..... ăn uống điều độ và ăn rau quả nhiều hơn ăn thịt. Sau khi em khỏi bênh thì em sẽ đi đăng kí một lớp tập yoga và sau đó lai phải đi khám lại các bộ phận khác của cơ thể nữa. Nghĩ cũng hơi sợ, nhưng vẫn phải làm thôi, phát hiện sớm thì chữa sớm tốt hơn là để đến giai đoạn khó chữa. 

Bài em hôm nay viết hơi dài, cám ơn ai đã chịu khó đọc hết bài của em.

Em xin update hình ảnh mới nhất sau khi em ốm ạ



LuyenPea^^


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Làm thế nào để kiếm tiền từ secret shopping

Đầu tư vào ETF – Exchanged Traded Fund bạn đã thử

Secret Shopper một công việc đáng để thử