Review tác phẩm: Nhím Thanh Lịch - Muriel Barbery
Nhím thanh lịch - Muriel Barbery - 2006
Qua tác phẩm ta thấy được phong cách sống của giới thượng lưu pháp, cách nhìn của những người nghèo về họ và đặc biệt là cách nhìn của hai nhân vật chính một phụ nữ khoá chồng làm nghề gác cổng và một cô bé 12 tuổi trong gia đình thượng lưu có trí thông minh thiên bẩm. Qua tác phẩm ta thấy được tác giả đặc biệt chú trọng đến việc sử dụng ngôn từ và ngữ pháp thể hiện rõ ràng qua suy nghĩ của bà Michael khi phải tiếp chuyện với ông Proust:
- Người quý tộc họ ăn pho mai Pamersan ( lại nói đến cheese thì nghe đến parmesan với mozzaella của Ý này đã đủ hứng nước miếng cả chậu rồi 😅😜). Ăn một miếng sushi giá 30 Euro từ năm 2006 mà mình ăn một miếng ở nhật giá 100 yen.
Đây là tác phẩm văn học Pháp thứ hai mình đọc sau Trà Hoa Nữ- Alexandre
Dumas. Nhấm nháp tác phẩm như thưởng thức một miếng bánh ngon phải ăn Ít một và
từ từ. Tác phẩm rất hay và sâu lắng nhưng hơi buồn với cái kết là sự ra đi vĩnh
viễn của nhân vật chính.
Phong cách viết mình đã bắt gặp trong tác phẩm 1Q84- Haruki Murakami . Mỗi chương miêu tả một nhân vật xen kẽ nhau. Nếu ta chỉ đọc vào chương đầu thì không thể tìm thấy sợi dây liên kết giữa hai nhân vật. Hay bà yêu văn học Nhật nên phong cách viết văn của bà cũng giống tác giả người Nhật nổi tiếng này.
Phong cách viết mình đã bắt gặp trong tác phẩm 1Q84- Haruki Murakami . Mỗi chương miêu tả một nhân vật xen kẽ nhau. Nếu ta chỉ đọc vào chương đầu thì không thể tìm thấy sợi dây liên kết giữa hai nhân vật. Hay bà yêu văn học Nhật nên phong cách viết văn của bà cũng giống tác giả người Nhật nổi tiếng này.
Qua tác phẩm ta thấy được phong cách sống của giới thượng lưu pháp, cách nhìn của những người nghèo về họ và đặc biệt là cách nhìn của hai nhân vật chính một phụ nữ khoá chồng làm nghề gác cổng và một cô bé 12 tuổi trong gia đình thượng lưu có trí thông minh thiên bẩm. Qua tác phẩm ta thấy được tác giả đặc biệt chú trọng đến việc sử dụng ngôn từ và ngữ pháp thể hiện rõ ràng qua suy nghĩ của bà Michael khi phải tiếp chuyện với ông Proust:
“Tôi nhớ ra câu hỏi của ông:
- Có thể đem ngay được không (cái túi do người chuyển hàng mang đến - bưu phẩm của người giàu không đi theo đường bưu điện thông thường)?
- Được, - tôi nói và lập kỷ lục về độ ngắn gọn, được kích thích bởi sự kiệm lời của ông ta và bởi trong câu nói của ông ta thiếu lời "làm ơn" mà theo tôi, dù ông ta đã sử dụng hình thức câu hỏi và chia động từ ở thức điều kiện cũng không thể hoàn toàn biện hộ được.
- Dễ hỏng lắm đấy, - ông ta nói thêm, - làm ơn hãy chú ý.
Cách chia động từ ở thể mệnh lệnh và lời nói "làm ơn" cũng không có được may mắn làm tôi vừa lòng, hơn nữa ông ta còn cho rằng tôi không đủ khả năng hiểu được những tinh tế về cú pháp và chỉ dùng chúng theo ý thích, chứ không có phép lịch sự để giả thiết rằng tôi có thể cảm thấy bị sỉ nhục. Tôi cảm thấy đã chạm đến đáy xã hội khi nghe thấy trong giọng nói của kẻ giàu cái thái động rằng ông ta chỉ nói với chính mình, và mặc dù từ ngữ mà ông ta nói ra về hình thức là dành cho bạn, nhưng ông ta thậm chí không nghĩ rằng bạn có thể hiểu được chúng.”
- Có thể đem ngay được không (cái túi do người chuyển hàng mang đến - bưu phẩm của người giàu không đi theo đường bưu điện thông thường)?
- Được, - tôi nói và lập kỷ lục về độ ngắn gọn, được kích thích bởi sự kiệm lời của ông ta và bởi trong câu nói của ông ta thiếu lời "làm ơn" mà theo tôi, dù ông ta đã sử dụng hình thức câu hỏi và chia động từ ở thức điều kiện cũng không thể hoàn toàn biện hộ được.
- Dễ hỏng lắm đấy, - ông ta nói thêm, - làm ơn hãy chú ý.
Cách chia động từ ở thể mệnh lệnh và lời nói "làm ơn" cũng không có được may mắn làm tôi vừa lòng, hơn nữa ông ta còn cho rằng tôi không đủ khả năng hiểu được những tinh tế về cú pháp và chỉ dùng chúng theo ý thích, chứ không có phép lịch sự để giả thiết rằng tôi có thể cảm thấy bị sỉ nhục. Tôi cảm thấy đã chạm đến đáy xã hội khi nghe thấy trong giọng nói của kẻ giàu cái thái động rằng ông ta chỉ nói với chính mình, và mặc dù từ ngữ mà ông ta nói ra về hình thức là dành cho bạn, nhưng ông ta thậm chí không nghĩ rằng bạn có thể hiểu được chúng.”
Hay khi đọc bức thư của mẹ Antoine Pallières bà Mitchel tức
giận như thế nào:
“Bà Mitchel,
Bà có thể làm ơn, nhận giúp những túi đồ giặt là
chiều nay không?
Tôi sẽ qua phòng bà lấy chúng vào tối nay.
Cám ơn trước,
Chữ ký nguệch ngoạc.
Tôi không ngờ đến một trò tấn công xảo trá như thế này. Tôi rùng mình và đổ xuống chiếc ghế gần nhất. Tôi tự hỏi không biết mình có hơi điên không. Liệu điều đó có gây ra hiệu ứng như vậy với bạn không, khi nó xảy ra với bạn?
Thế này.
Con mèo ngủ say.
Sau khi đọc câu văn ngắn ngủi không đáng kể này, bạn không có bất cứ cảm giác đau đớn nào, bất cứ nỗi đau khổ lớn nào ư? Như thế là chính đáng.”
Bà có thể làm ơn, nhận giúp những túi đồ giặt là
chiều nay không?
Tôi sẽ qua phòng bà lấy chúng vào tối nay.
Cám ơn trước,
Chữ ký nguệch ngoạc.
Tôi không ngờ đến một trò tấn công xảo trá như thế này. Tôi rùng mình và đổ xuống chiếc ghế gần nhất. Tôi tự hỏi không biết mình có hơi điên không. Liệu điều đó có gây ra hiệu ứng như vậy với bạn không, khi nó xảy ra với bạn?
Thế này.
Con mèo ngủ say.
Sau khi đọc câu văn ngắn ngủi không đáng kể này, bạn không có bất cứ cảm giác đau đớn nào, bất cứ nỗi đau khổ lớn nào ư? Như thế là chính đáng.”
- Nói về ngữ pháp tôi thật sự thích đoạn paloma tranh luận với cô giáo
về câu hỏi “ Ngữ pháp dùng để làm gì”. Paloma đã phản biện lại câu trả lời ngắn
gọn của cô giáo “ ngữ pháp dùng để nói đúng và viết đúng”. Với cách suy nghĩ
của một cô bé 12 tuổi về ngữ pháp đã làm tôi cảm thấy xấu hổ về kiến thức
của mình thật nông cạn. Tôi cũng không thể diễn tả sao để trả lời câu hỏi đó. “Tôi
cho rằng ngữ pháp là con đường để đến với cái đẹp. Khi nói, đọc hay viết, người
ta cảm thấy thích thú nếu viết được một câu hay hoặc đang đọc một câu hay.
Người ta đủ khả năng nhận biết một cách dùng từ hay, hoặc một văn phong hay.
Nhưng khi học ngữ pháp, người ta đến với một tầm khác của vẻ đẹp ngôn ngữ. Học
ngữ pháp, tức là lột bỏ vỏ bọc của ngôn ngữ, xem nó được cấu tạo như thế nào,
nhìn nó trần trụi, theo một cách nào đó.”
- Qua tác phẩm tôi thấy được tác giả là một người thích đọc tác phẩm của
Lev Tolstoy và yêu đất nước Nhật Bản và có cái nhìn sâu sắc về văn học, nghệ
thuật. Bà và Lev Tolstoy có rất nhiều điểm tương đồng, cả hai đều là tiểu
thuyết gia và nhà triết học. Tolstoy sau ba năm học tại trường đại học kazan
ông đã bỏ dở chương trình, trở về điền trang để tự nghiên cứu các lĩnh vực mà
ông yêu thích. Và ông cũng đã từng có thời gian dài sống ở nước ngoài. Muriel
Barbery không bỏ học giữa chừng nhưng bà cũng có nhiều năm trải nghiệm cuộc
sống ở Nhật, Amsterdam, Paris, và bây giờ bà đang sống ở một vùng nông
thôn nước Pháp.
- Nhím thanh lịch là bà gác cổng có ngoại hình xấu xí và nghèo khổ nhưng
trong bà toát lên một kho tàng khiến thức. Một con người thanh lịch không phải
là quần áo họ mặc, trang sức họ đeo trên người mà chính là kiến thức họ có và
số sách họ đọc. Bà Michael là một người gác cổng nhưng bà thích đọc sách về
triết học, thích đến thư viện và bà am hiểu nghệ thuật. Đọc các tác phẩm văn
học Nga, yêu thích văn hoá Nhật. Bà đọc một bức thư của một nhà quý tộc nhưng
bị cảm thấy xúc phạm khi câu văn bị thiếu mất dấu phẩy. Ngữ pháp và ngôn từ thể
hiện cách người nói muốn diễn đạt....
- Người quý tộc họ ăn pho mai Pamersan ( lại nói đến cheese thì nghe đến parmesan với mozzaella của Ý này đã đủ hứng nước miếng cả chậu rồi 😅😜). Ăn một miếng sushi giá 30 Euro từ năm 2006 mà mình ăn một miếng ở nhật giá 100 yen.
Link download sách free:
Chúc các bạn đọc sách vui vẻ.
Luyenpea
Nhận xét
Đăng nhận xét